Thứ Tư, 15 tháng 2, 2023

DUYÊN NỢ TRẦN AI (Chương XIV)

 


Sau khi nhờ Hà làm hộ công việc ở quán cà phê, Kiều Loan quyết định sẽ về nhà mình ít hôm. Nàng đi một mình, muốn xa Hải Dương một thời gian ngắn để có thể nhìn nhận mối tình từ một không gian và góc nhìn khác. Nàng hiểu rằng, chỉ có như vậy thì mình mới có được một sự cảm nhận rõ ràng hơn, lắng nghe được những rung động sâu xa hơn phát ra tự đáy lòng. Giống như một sự tự thử thách, nó giúp người ta có thể hiểu rõ bản thân của con người mình hơn.

Về đến nhà, nàng nghỉ ngơi một hôm. Hôm sau, khi trời hãy còn tờ mờ sáng, nàng đã khăn gói tìm đến nhà ông Mo trong vùng, vốn nổi tiếng xưa nay với việc làm bùa yêu. Ngày trước nàng cũng đã từng nghe những người lớn tuổi kháo nhau về ông thầy Mo này, và nghe nói ông ta ở bản Cáy. Tuy chưa tường tận và chắc chắn lắm về câu chuyện huyễn hoặc đó, nhưng với mong muốn giữ mãi tình yêu cho riêng mình, nàng đã quyết tâm thực hiện ý định mà nàng nung nấu lâu nay. Trước đó nàng đã mua một đôi vòng mã não màu xanh giống hệt nhau, sau đó tìm đến thợ khắc, nhờ họ khắc dòng chữ “HD – KL” – Vốn là những ký tự viết tắt tên nàng và tên anh lên mỗi chiếc vòng. Ngoài ra, còn khắc thêm hình hai trái tim lồng vào nhau bên cạnh nữa. Sau khi khắc xong, hai chiếc vòng nhìn giống hệt nhau, nom như một cặp song sinh. Nàng muốn nhờ thầy Mo làm phép cho hai chiếc vòng, để mối tình của họ được chung thủy, mãi mãi gắn kết với nhau. Nàng mang theo một cái túi vải nhỏ, mua sắm lễ vật và để đôi vòng của mình vào đó.

Sau nửa tiếng đồng hồ đi bộ đường rừng, Kiều Loan đã tìm được đến bản Cáy. Thấp thoáng sau những bụi cây Thường Xuân xanh tốt, nàng nhìn thấy có ba cô gái đang đi làm nương. Họ mặc những bộ váy thổ cẩm màu xanh đen có thêu hoa văn trước ngực, lưng đeo gùi đủng đỉnh bước đi. Chẳng biết họ chuyện trò với nhau những gì, chỉ nghe thấy những tiếng cười trong veo vọng lại và tan dần trong sương sớm như tiếng hót của chim họa mi. Kiều Loan bước nhanh, cố đuổi kịp họ để hỏi đường đến nhà thầy Mo. Mấy cô gái nghe tiếng gọi của nàng thì ngoái đầu nhìn rồi dừng lại đứng chờ dưới một gốc cây táo dại bên đường. Họ tò mò nhìn bộ trang phục kiểu thành phố mà Kiều Loan đang mặc trên người rồi đưa mắt cho nhau vẻ dò hỏi. Sau khi biết ý định của nàng, họ nhìn nhau, những cặp mắt biết  cười như tít lại vì ngượng ngùng. Một cô nàng mảnh mai, mắt một mí nhưng khá xinh bước đến trước mặt Kiều Loan. Cô nhướng cặp lông mày vòng cung lên, rồi hơi xoay người, chỉ tay về phía bản:

- Chị cứ đi theo con đường vào bản này. Đến chừng giữa bản hỏi nhà ông Mo thì ai cũng biết. Nhà ông ấy ở ngay đấy!...

Kiều Loan gật đầu và nhoẻn một nụ cười thật tươi để cảm ơn ba cô gái rồi bươn bả bước tiếp những bước dài trên con đường đất đá gập ghềnh.

Nhà thầy Mo nằm trên một ngọn đồi thoai thoải hình mu rùa, xung quanh mọc đầy những cây thông đất, lá nhọn vươn ra nom như những chiếc gai tua tủa. Đó là một ngôi nhà sàn, trước hiên có treo bức mành tre, những cây cột và hàng lan can nhẵn thín, đã lên nước đen bóng. Kiều Loan dừng lại trước sân, liếm cặp môi khô bỏng vì đi đường và cố thở đều để lấy lại bình tĩnh. Một lớp bụi đường màu nâu đỏ rất dày bám trên đôi giày cao gót của nàng. Nàng cúi xuống sửa lại trang phục, rồi dẫm dẫm gót giày để giũ cho lớp bụi đường rơi xuống trước khi vào nhà. Sau khi đưa mắt nhìn quanh, và chắc chắn là không có ai đang nhìn thấy mình, nàng bắt đầu bước nhanh về phía cầu thang. Những tấm gỗ mộc kêu lên cọt kẹt dưới gót chân của nàng. Lần theo tay vịn cầu thang, nàng đi lên và tần ngần đứng trước cánh cửa mở rộng. Bên trong lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng gió xào xạc trên những ngọn cây và tiếng tắc kè kêu lên thảng thốt trên mái nhà. Tất cả tạo nên một khung cảnh âm u, tĩnh mịch, một cảm giác ma quái, rờn rợn đến tê người.

Kiều Loan nín thở, cố thu hết can đảm rồi rón rén bước vào bên trong.

Lão thầy Mo đang ngồi trên một chiếc ghế dựa màu trắng được đan bằng mây. Trong căn phòng tranh tối tranh sáng, thân thể ông ta như bất động, cặp mắt hơi nhắm lại, lòng bàn tay thì đặt lên nhau như đang tọa thiền. Trên người lão mặc một chiếc áo dài đen, toàn thân lão cũng đen cháy và rắn chắc như một cây gỗ lim, khuôn mặt thì đầy những vết nhăn chằng chịt. Trên bức tường phía sau có treo một tấm da hổ, nom giống như một bức bình phong. Bộ bàn ghế được làm bằng gỗ sến bóng bẩy, mặt bàn rất rộng. Ngay phía sau là điện thờ, trên đó bày đủ thứ đồ thờ và tranh tượng. Dọc theo các hàng cột, mấy cái đầu lâu Bò Tót được treo trên cao, những cặp sừng nhọn hoắt cứ vểnh ra phía trước nom đến là quái ác. Kiều Loan có cảm giác những hõm mắt sâu hoắm của chúng như đang nhìn xoáy vào nàng, đọc thấu hết tâm can và những suy nghĩ của nàng lúc này.

Nhìn thấy Kiều Loan, lão thầy Mo hơi mở mắt ra, rồi bằng một động tác chậm rãi, lão chìa bàn tay phải ra như để thay cho một lời chào. Dù sao thì cái cử chỉ tiết kiệm đó của lão cũng khiến Kiều Loan cảm thấy yên tâm và được khích lệ hơn. Nàng khép nép tiến lại gần lão, tim đập thình thịch, túi đồ lễ đeo lủng lẳng trên vai. Mùi ngai ngái và cay nồng của những vị thuốc chữa bệnh xộc vào mũi nàng, gây nên ảo giác mơ hồ, khiến nàng bắt đầu cảm thấy hoang mang, lo lắng. Nếu là bình thường, hẳn là không khi nào nàng dám bước chân vào một căn phòng tối tăm và bí ẩn như thế này, và lại còn phải giáp mặt với một con người kỳ quái như thế nữa. Nhưng tình yêu đã tiếp thêm cho nàng sức mạnh và nghị lực, khiến nàng không còn cảm thấy e sợ bất cứ điều gì. Vì tình yêu, nàng có thể đi cùng trời cuối đất, làm bất cứ việc gì để giữ gìn hạnh phúc của mình.

Lão thầy Mo vẫn ngồi im và lặng lẽ dõi theo Kiều Loan qua hai khe mắt hẹp như hai sợi chỉ. Chưa bao giờ phải đối mặt với một tình huống như thế này, vì vậy mà nàng chẳng biết nên bắt đầu và xử trí ra sao.

- Có gì thì hãy nói đi! – Cuối cùng thì lão thầy Mo cũng lên tiếng. Giọng lão ồm ồm, như được vang lên từ một cõi thần bí, hư vô nào đó.   

Cảm giác như có ai đó đẩy mạnh từ phía sau lưng, Kiều Loan mạnh bạo tiến đến trước mặt lão. Ở đây không có ai, vì vậy mà nàng đã có thể dũng cảm nói ra cái tâm sự sâu kín mà bấy lâu nay nàng chỉ dám giữ cho riêng mình. Hai tay chắp lại trước ngực, và với một vẻ mặt đầy đau khổ, nàng bắt đầu nói như một con chiên đang xưng tội trong nhà thờ:

- Thầy ơi! Con yêu anh ấy. Yêu đến mòn mỏi héo hon thầy ạ! Người con gầy sọp đi, chẳng thiết ăn uống gì nữa. Con chỉ muốn anh ấy cũng yêu con như vậy. Và chúng con sẽ mãi mãi được ở bên nhau!...Xin thầy hãy giúp con! Con sẽ cúng tiền và lễ vật. Con đã mang đến đây hai chiếc vòng khắc tên con và anh ấy!…

- Người nam kia hiện đang ở đâu? – Lão thày Mo mấp máy cái miệng móm chỉ còn trơ mấy chiếc răng đen sì, hỏi.

- Dạ! Anh ấy là sinh viên ở trên Hà Nội thầy ạ! – Kiều Loan đáp. Hai con mắt mở to đầy lo lắng.

- Anh ta tên gì?... Cả cô nữa?...

- Hải Dương!....Anh ấy tên Hải Dương. Còn con là Kiều Loan!...

- Ừm! Được rồi. Hãy giữ lòng thành kính!… Bây giờ thì dâng lễ đi!

 Kiều Loan lập cập lấy từ trong cái túi dết ra những lễ vật và hai chiếc vòng mà mình mang theo, cẩn thận bày ngay ngắn lên bàn. Riêng hai chiếc vòng thì nàng để riêng ra một chỗ để cho dễ nhìn thấy. Lão thầy Mo chống tay đứng dậy, tiếp lấy lễ vật và đặt tất cả lên trên bàn thờ. Động tác lão rề rà, bí hiểm, những ngón tay dài và nhăn nheo quờ quạng như đang bơi trong một màn sương. Sau đó, lão đội lên đầu mình một cái mũ nom như cái sọ dừa, bên trên có chóp, từ chỗ chóp ấy, một sợi dây dù loằng ngoằng chạy dọc xuống sống lưng. Lão đưa tay vén vạt áo dài, rồi từ từ quỳ xuống, khuôn mặt nghiêm trang hướng về phía bàn thờ. Một tay cầm cây gậy trúc chống xuống nền nhà, tay kia thì giơ cao hai chiếc vòng, lão nhắm mắt lại và và bắt đầu lầm rầm đọc lời khấn.

Sau đó, lão dùng một sợi dây ngũ sắc để buộc hai chiếc vòng lại với nhau, vừa buộc vừa lắp bắp điều gì đó trong miệng như đang đọc khẩu quyết. Dứt lời, lão đeo một cái vòng vào cổ tay Kiều Loan. Nàng cảm thấy buồn buồn, khắp người nóng ran, bất giác rùng mình ớn lạnh như thể đang lên cơn sốt rét.

- Giờ thì cô hãy tập trung hết trí lực và nghĩ về người ấy! – Cái giọng thần bí của lão thầy Mo lại vang lên.

Kiều Loan lập tức làm theo. Nàng hình dung ra khuôn mặt anh đang tươi cười nhìn mình, về những phút giây hạnh phúc khi hai người bên nhau. Từ khi họ gặp gỡ, cho đến lúc trao cho nhau nụ hôn say đắm bên bờ sông trong chuyến đi chơi hội hôm ấy…Tất cả giống hệt như một thước phim câm đang diễn ra trong đầu nàng. Trong lúc nàng suy nghĩ, tiếng cầu nguyện của lão thầy Mo cũng lên bổng xuống trầm, đều đều như một bản nhạc làm nền. Kiều Loan cảm thấy căng thẳng, chân nàng bắt đầu run lên vì có lẽ do phải đứng quá lâu. Chừng vài phút sau, lão thầy Mo cũng ngừng đọc. Nom lão mệt rã rời, mồ hôi mồ kê nhễ nhại khắp người như vừa được xông hơi.

- Xong chưa hả thầy? – Kiều Loan hồi hộp hỏi. Nàng chỉ mong sao cho buổi lễ nhanh chóng kết thúc để sớm được ra khỏi căn phòng đáng sợ này.

- Xong rồi! – Lão thầy Mo rề ra đáp. Rồi lão ngước cặp mắt bạc phếch lên nhìn nàng, dặn thêm – Giờ thì cô hãy mang chiếc vòng này về và đeo vào tay người ấy. Nhưng hãy nhớ là phải tự tay cô đeo lấy. Từ giờ đến lúc ấy, nếu cô suy nghĩ về người đó càng nhiều thì càng tốt, mối liên hệ càng thêm bền chặt, phép thuật vì thế mà sẽ càng linh ngiệm!

Nói xong, lão tự tay tháo sợi dây ra, rồi đưa chiếc vòng còn lại cho cô.

- Đa tạ thầy! – Kiều Loan chắp tay, kính cẩn.

Bước ra khỏi căn nhà bí ẩn của thầy Mo, Kiều Loan cảm thấy thần khí của mình như bay đi đâu hết, thân thể nhẹ nhàng như mây. Nàng thở phào nhẹ nhõm, ngoái nhìn lại lần cuối ngôi nhà sàn và ngọn đồi thông phía sau lưng, rồi bước đi nhẹ nhàng trong nắng sớm. Gió thổi phe phẩy trên những ngọn cây, bóng nắng rọi xuống lấp lóa trên đôi vai gầy của nàng. Nhìn thấy những bông hoa tím biếc đang nở bên đường, nàng đưa tay hái lấy một bông và bất giác nở một nụ cười thật mãn nguyện.

o0o

Phía trên bức tường có treo một bức tranh phong cảnh cỡ lớn. Bức tranh được vẽ theo phong cách phục hưng, mô phỏng cuộc dạo chơi của ba thiếu nữ trong một khu vườn hoa. Các cô gái đều mặc váy dài kiểu quý tộc. Cô thứ nhất có khuôn mặt xinh đẹp, đang cúi xuống, giơ tay chuẩn bị hái một bông hoa trên cành. Phía sau là hai cô gái khác đang tung tăng chơi trò đuổi bắt. Bức tranh có lẽ được vẽ vào buổi sáng, mặt trời vừa mới lên cao và bắt đầu rọi những tia sáng lấp lánh xuống mọi cảnh vật. Hải Dương ngồi tựa lưng trên ghế sofa, ly cà phê đen trước mặt, vẻ đẹp yên bình của bức tranh đã gợi cho chàng một cảm giác thư thái, tĩnh tại. Trong khi cặp mắt chàng có vẻ đăm chiêu thì khóe miệng lại mở he hé, nửa như im lặng, nửa như muốn thốt ra những lời nhận xét bâng quơ.   

Kiều Loan đưa tay nghịch nghịch những món tóc đen nhánh trên đầu Hải Dương, ngắm nhìn một cách chăm chú khuôn mặt điển trai của chàng và mỉm cười thích thú. Chàng không còn ngắm bức tranh nữa, ngoảnh lại và bắt gặp cái nhìn vụng trộm dễ thương, tinh nghịch của nàng đang nhìn mình. Chàng khẽ kéo nhẹ đầu người yêu về phía mình, hôn nhẹ lên má nàng, rồi ôm chặt nàng trong vòng tay mạnh mẽ và cứng như thép của mình.

Trên chiếc bàn trang điểm, ngoài những thỏi son và hộp phấn xếp ngay ngắn, còn có một cuốn tạp chí thời trang của Vân để cạnh đó. Có lẽ cô nàng mang đến đây để học cách trang điểm, nhưng khi xong rồi thì lại quên cất đi. Cạnh đó là cái tủ nhựa đựng quần áo nhiều ngăn kiểu Hàn Quốc, một cánh cửa còn mở he hé chưa kịp đóng lại. Thường ngày, mỗi khi là quần áo thì các cô gái lại hay trãi khăn ngay phía dưới chiếc tủ để là. Là xong, đợi khi quần áo bắt đầu nguội là họ lại gấp lại gấp cho gọn rồi cất luôn vào tủ cho tiện. Ánh nắng buổi sáng từ ngoài sân thượng lọt vào, chiếu lên cái tủ quần áo hai vệt màu trắng sáng chạy song song như hai đường kẻ.

Kiều Loan hôn đánh chụt lên trán Hải Dương rồi thở dài:

- Anh yêu của em!...

- Gì vậy em?  

- Vì sao anh lại yêu em?

- Em hỏi vậy thì làm sao anh trả lời được. Yêu là vì yêu thôi!... Mà có lẽ cũng vì em dễ thương, xinh đẹp!...

- Anh nói dối…

- Có trời đất chứng dám. Anh nào có dối em bao giờ!...

Hải Dương rút cánh tay ra khỏi vai người yêu, lấy thuốc lá định châm thuốc hút. Nhưng cô đã nhanh tay giành lấy cái bật lửa trong tay anh, nũng nịu:

- Ứ! Anh không được hút thuốc!

- Cho anh hút một điếu thôi! – Hải Dương nói và cố dành lại chiếc máy lửa. Nhưng nàng ngoan cố dấu nó ra sau lưng.

- Đưa cho anh đi! – Hải Dương rút điếu thuốc đang ngậm ra khỏi môi, nài nỉ.

- Chỉ được hút một điếu thôi đấy! – Sau cùng, cô cũng đứa chiếc bật lửa cho anh và giao kèo.

Khói thuốc thơm thơm làm cho đầu óc anh tỉnh táo lại. Những câu hỏi như tra vấn vừa rồi của nàng đã làm anh rối trí. Trong lúc anh đang suy nghĩ lan man thì nàng lại thủ thỉ bên tai:

- Anh này!

- Gì nữa vậy em?

- Anh giơ tay ra đây cho em!

- Để làm gì?

- Em muốn tặng anh cái này!

Hải Dương quay đầu lại. Kiều Loan đang cầm trên tay một chiếc vòng giống hệt như chiếc vòng mà nàng đang đeo. Lần này thì nàng đã làm cho anh bất ngờ thực sự. Anh rít một hơi thuốc, nhướng cao cặp lông mày, ngạc nhiên:

- Làm sao mà em lại có đến hai chiếc vòng giống y hệt nhau như vậy?

Nàng nhìn vào mắt anh, âu yếm:

- Anh có thích không? Nó là một cặp đấy. Cái này là của em, còn cái này là của anh. Vòng vợ và vòng chồng. Nào!...giờ thì anh giơ cánh tay ra để cho em đeo!....

Chàng ngoan ngoan giơ cánh tay trái ra. Nàng cẩn thận đeo vào, rồi lúc lắc mái đầu ngắm nghía:

- Anh đeo nó thật đẹp!… Anh hứa với em đi!...

- Hứa gì em?

- Hứa là phải luôn giữ nó ở bên cạnh. Hễ nhìn thấy vòng là coi như thấy em, và hãy nhớ đến em!...

- Anh hứa! – Anh nói để làm nàng vừa lòng. Rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Nàng đã làm cho anh bất ngờ và hạnh phúc. Anh hiểu rằng, chiếc vòng giản dị ấy là lời giao ước của con tim, là tất cả tình yêu nồng nàn và mãnh liệt mà nàng đã trao gửi cho anh.  

Hơi thở của nàng vẫn đều đều, phả ra một làn hơi nong nóng lên ngực anh. Bầu ngực căng mọng thanh tân của nàng nhấp nhô, ngoan ngoãn trong vòng tay anh, tin cậy như một đứa trẻ được mẹ mình ôm ấp và vỗ về, ru ngủ. Vẫn để yên như thế trong vòng tay chàng, lát sau, nàng cựa mình, thủ thỉ:

- Anh có biết không? Một ngày nào đó em sẽ đưa anh về quê em. Đó là một thung lũng rất đẹp. Nơi ấy có bạt ngàn những cây hoa dẻ thơm ngát. Đến mùa quả rụng rất nhiều…vì thế mà người ta vẫn gọi là thung lũng hạt dẻ…

Anh lặng im lắng nghe, và cứ ngỡ như nàng đang kể một câu chuyện cổ tích diễm tình, mà chính nàng là nhân vật lọ lem trong đó chứ chẳng phải ai khác.