Hoa Bằng Lăng đã nhuộm tím cả con đường. Trong những tà áo dài trắng, những nữ sinh trung học đang thong thả đạp xe dưới hàng cây rợp bóng nở đầy những bông hoa tím biếc. Ở phía bên kia đường, các công nhân xưởng may tấp nập đi vào cổng, bắt đầu một ngày làm việc mới. Người bảo vệ già đứng trong cái chốt con con ngay cổng ra vào, chăm chú dõi theo dòng người, thi thoảng lại lớn tiếng nhắc nhở bằng một thái độ nghiêm khắc. Cách cổng nhà xưởng một đoạn ngắn, vài anh xe ôm ngồi ngất ngưỡng trên xe, đầu đội mũ bảo hiểm, vừa chuyện trò vừa ngáp vặt chờ khách.
Thời
gian này, Kiều Loan cảm thấy cực chẳng đã mỗi khi phải ngồi tiếp chuyện với anh
chàng mà các bạn cô vẫn hay gọi là “Hà Mã” ấy. Anh ta trạc ngoài ba mươi tuổi, nghe
nói là kỹ sư, làm việc ở một công ty xây dựng nào đó. Người đàn ông ấy lúc nào
cũng ăn mặc lịch sự, nhưng nhan sắc thì xấu tệ: Lùn, mập, miệng rộng như ngáo ộp,
hai con mắt thì to và lồi hẳn ra. Cũng vì lý do này mà Hà đã đặt cho anh chàng
cái biệt danh là “Hà Mã” nghe ngồ ngộ. Những lúc rảnh rỗi và cao hứng, cô nàng Vân
nghịch ngợm lại bắt chước cái dáng đi lạch bạch của anh chàng, khiến cho cả bọn
ai nấy đều cười lăn cười bò ra. Điều tồi tệ là gần đây anh ta lại si mê theo đuổi
Kiều Loan. Về phần mình, vì không thích, cho nên cô luôn tìm cách để lánh mặt. Bẵng
đi một thời gian không thấy hắn ta xuất hiện. Cô đã thấy mừng, cứ nghĩ là mình
đã thoát nợ.
Chẳng
hiểu sao hôm nay tự dưng hắn lại mò đến. Gã đến sớm, đúng lúc Kiều Loan đang đứng
ở quày, vì vậy mà bất đắc dĩ, nàng lại phải tiếp chuyện với vị khách không được
chào đón ấy. Mỗi khi bắt gặp ánh mắt của “Hà Mã” cứ ngây ra nhìn mình, nàng lại
cảm thấy rấm rứt khó chịu, cứ như thể là đang phải chịu đựng một cơn ngứa vô
duyên hành hạ vậy. Nàng trả lời nhấm nhẳng, chẳng đâu vào đâu những câu hỏi của
hắn, chỉ muốn tìm cớ để thoát khỏi.
-
Tôi phải đi đây. Còn phải bê đồ cho khách! – Nàng nhấp nhổm định đứng lên.
-
Cô ngồi thêm chút nữa nào! Đã có khách đâu. Chỉ vài người thế kia thì một mình
Vân phục vụ cũng đủ rồi! – Hắn cuống lên, nhìn cô van vỉ.
Nể
lời, cô ngồi nán thêm một lúc, mắt hết nhìn bể cá lại quay ra phía cửa. Hắn cố
gặng hỏi Kiều Loan, dò xem ước mơ và dự định tương lai của nàng ra sao. Trong khi
trò chuyện, hắn ngụ ý rằng mình có đủ điều kiện để lo cho nàng một cuộc sống đầy
đủ và hạnh phúc nếu nàng muốn. Hắn nói bằng một giọng chắc nịch, đầy vẻ tự tin
của một kẻ có tiền và dư thừa sức mạnh vật chất. Nhưng những lời của hắn, nàng
chỉ nghe loáng thoáng mà không để lọt vào tai.
Hắn
đang thao thao bất tuyệt thì có tiếng tin nhắn tít tít vang lên.
-
Xin lỗi!
“Hà
Mã” vội nói, rồi đứng lên đi ra chỗ vắng, lấy cái máy nhắn tin đeo ở bên hông, mở
ra đọc. Lúc quay lại, nhìn cái dáng đi khuỳnh khuỳnh cố làm ra vẻ quan trọng của
hắn, Kiều Loan phải cố bấm bụng để nhịn cười.
Hắn
ngồi im như phỗng, cái mặt cứ lầm lầm lì lì. Lát sau, lại cũng chính hắn phá
tan cái bầu không khí im lặng đầy khó chịu ấy. Hắn ngước lên, nhìn cô mà mắt thì
cứ cụp xuống, ngập ngừng:
-
Cho phép tôi mời Kiều Loan thứ bảy này đi xem phim được không? Đang có phim mới
khá ăn khách…ý tôi muốn nói là…tôi đã mua vé cho cả hai chúng ta!…
-
Xin lỗi anh! Cuối tuần này tôi bận rồi – Cô nhíu mày đáp, giọng kiên quyết và gần
như không cần phải suy nghĩ gì cả.
-
Thật đáng tiếc! – Hắn buồn bã thở dài. Sự thất vọng hiện rõ trong giọng nói.
Nàng
ngọ nguậy trên ghế, cố vắt óc kiếm ra một lý do nào đó để rời đi. “Ước gì giờ
này chàng đến nhỉ!” – Nàng chắp tay, tự nhủ. Thi thoảng lại liếc mắt nhìn, hy vọng
nhìn thấy cái dáng quen thuộc của Hải Dương xuất hiện phía sau khung cửa chính.
Chừng
một lúc sau thì Hải Dương đến, cứ y như là giữa hai người họ có thần giao cách
cảm vậy. Anh đi vào và ngồi ở chỗ quen thuộc của mình như mọi khi. Hải Dương thẩn
thơ đưa mắt nhìn và bất giác tái mặt, ở phía góc phòng, Kiều Loan đang ngồi với
một người đàn ông lạ mặt mà anh chưa từng gặp bao giờ. Kiều Loan đang nghiêng đầu
nói với người đàn ông kia điều gì đó, còn anh ta thì xua xua tay và cười vang một
cách thích thú. Ánh mắt Hải Dương tối sầm lại, lộ vẻ tức tối và khó chịu. Và anh
đã có một hành động được coi là bất nhã, điều rất hiếm khi gặp ở một con người
lịch thiệp như anh. Anh đặt mạnh tay xuống bàn, hướng ánh mắt về phía quày và lớn
tiếng gọi:
-
Cho một ly cà phê!
Chỉ
đợi có vậy, Kiều Loan liền đứng dậy và đi về phía chàng. Cô mang cà phê đến, mỉm
cười ân cần rồi nhẹ nhàng vén váy ngồi xuống.
-
Xem ra hai người có vẻ tâm đầu ý hợp nhỉ? – Anh hỏi mà không nhìn cô, giọng khó
chịu.
-
Anh nói gì cơ? – Kiều Loan ngơ ngác – Ý anh muốn nói là người đàn ông vừa ngồi
với em?... À! Đó là một người khách quen. Anh ta muốn hỏi em câu chuyện…
-
Còn em thì âu yếm và tình tứ với hắn ta chứ gì? – Anh xẳng giọng. Hai bàn tay nắm
chặt, cảm thấy cơn ghen đang làm cho mình dần trở nên mất kiểm soát.
Hai
con mắt Kiều Loan ầng ậc, long lanh như ngấn nước. Nổi hàm oan khiến nàng cảm
thấy ấm ức, buồn tủi. Ngay lúc này, nàng chỉ muốn òa lên khóc.
-
Em mà tình tứ với anh ta ư? - Giọng nàng như nghẹn lại – Suốt buổi nay em cứ cầu
mong cho anh đến. Vậy mà anh lại nghĩ về em như vậy ư?…
-
Anh xin lỗi! Vì đã hiểu nhầm… - Anh mỉm
cười, dịu giọng. Bằng linh tính của mình, anh tin là cô nói thật. Tuy nhiên,
anh vẫn giơ tay lên dọa - Nhưng anh nói trước. Nếu một lần nữa còn thấy em ngồi
với hắn. Anh sẽ xách cổ hắn ném ra ngoài cửa mà không cần phải hỏi han gì nữa đâu!...
Kiều
Loan không hiểu là anh nói thật hay đùa. Nhưng nàng hiểu rằng, hẳn là anh phải
dành cho nàng nhiều tình cảm lắm thì mới bộc lộ sự ghen tuông một cách mù quáng
như vậy. Và điều đó khiến nàng cảm thấy hạnh phúc.
o0o
Vài
đám mây trên bầu trời bị gió thổi dạt ra, nom giống như những miếng bông bị ai
đó xé rách te tua. Tiếng sấm ì ùng rền vang như được dội xuống từ mấy tầng trời.
Gió bắt đầu mạnh lên, thổi rạp những cành cây và cuốn tung đám bụi mờ trên hè
phố. Mây đen kéo đến mỗi lúc một nhiều, bầu trời cũng đột nhiên tối sầm hẳn lại.
Một lúc sau thì gió lặng, cơn mưa rào bất ngờ ập đến, ào ào như trút nước.
Lúc
này bên trong quán cà phê hoa nắng, các nhân viên đang dọn dẹp để chuẩn bị nghỉ
cuối ngày. Hà ngồi sau quày, tính toán một lúc, rồi chốt lại cuốn sổ, mang theo
lên phòng. Kiều Loan đi đi lại lại, với tay tắt hết những bóng đèn trang trí
trên tường rồi bắt đầu thu dọn cốc chén mang đi rửa.
-
Cả ngày hôm nay chỉ lèo tèo có mấy khách. Công việc làm ăn quả là ngày một khó
khăn! Đến là nản!…- Vân vừa lia chổi lệt sệt xuống nền nhà vừa nói to, cố để át
tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài mái hiên.
-
Mấy bữa nay công ty may bên kia đường cho công nhân nghỉ việc. Đến khi họ đi
làm lại thì có lẽ khác. Khách hàng của mình phần lớn từ công ty ấy. Mọi người đều
khó khăn cả, chẳng riêng gì mình!...- Kiều Loan úp mạnh cái cốc thủy tinh lên
giá, đáp.
-
Ừ! Có lẽ vậy! – Vân tần ngần.
Dọn
dẹp xong ở dưới nhà, họ đi lên lầu để nấu buổi tối.
Bữa
nay mưa nên Hà cùng đứa con nhỏ ở lại mà không về nhà. Tầng trên có hai phòng
thì Vân và Kiều Loan ở chung một phòng, phòng kia dành riêng cho mẹ con Hà để làm
chỗ nghỉ ngơi.
Ăn
xong, Hà mang đĩa hoa quả lên giường ngồi gọt. Kiều Loan rửa bát xong cũng đến ngồi
bên chiếc bàn trang điểm.
-
Xem ra anh chàng Hải Dương có vẻ mến cậu rồi đấy. Anh ta làm gì vậy? – Thấy Kiều
Loan đang soi khuôn mặt mình trong gương một cách chăm chú, Vân bèn tò mò hỏi.
Kiều
Loan mở cái hộp nhỏ trên bàn, lấy một ít kem dưỡng da thoa đều lên má, rồi nàng
dùng hai ngón tay miết qua miết lại nhẹ nhàng.
-
Anh ấy là sinh viên Luật! – Nàng đáp.
-
Sinh viên luật cơ à? – Vân hỏi, giọng ganh tị.
-
Ừ! Mình nghe anh ấy nói như vậy.
Vân xoay người, ném nhẹ cái váy vừa mới gập
xong vào xấp quần áo để trên giường. Rồi bằng một vẻ mặt trâng tráo, cô nàng nói
toạc móng heo:
-
Cũng đã có bao nhiêu anh chàng si mê tôi rồi đấy thôi. Đàn ông mà. Họ như bướm,
còn tụi mình như hoa. Bướm thấy hoa thì dập dờn, đậu chán rồi lại bay…nhưng được
mấy ai ở lại, mấy ai chung tình!…Chẳng thể nào tin nổi bọn đàn ông được đâu. Cứ
như tớ đây này, thích thì cặp bồ chứ chẳng yêu với đương gì hết. Đằng nào thì họ
cũng chỉ coi mình là đồ chơi, tội gì mà mình không lợi dụng lại họ cơ chứ. Cả
hai cùng có lợi mà!…
Là
một cô nàng sống thực dụng, Vân chỉ cặp kè với đàn ông để kiếm tiền. Từ khi
quen nhau, Kiều Loan đã thấy cô bạn mình có tới vài người bạn trai rồi. Hễ chia
tay anh chàng này là cô nàng lại sẵn sàng qua lại với anh chàng khác ngay, chẳng
cần phải đắn đo, suy nghĩ gì cả. Đôi khi cô cũng cảm thấy kinh tởm với lối sống
của Vân, nhưng thái độ đó nhanh chóng nhường chỗ cho sự cảm thông, vì cô nghĩ rằng
Vân làm như vậy cũng chỉ vì hoàn cảnh. Họ như là hai thái cực đối lập của nhau,
như hai mặt của một đồng tiền sấp ngửa vậy. Vân có vẻ đẹp tân thời, Kiều Loan
truyền thống, cổ điển. Vân lúc nào cũng trang điểm lòe loẹt, Kiều Loan ít khi son
phấn. Vân mạnh mẽ, bất cần, còn Kiều Loan thì lại thùy mị, nết na.
-
Lũ đàn ông đều cùng một duộc như nhau cả. Cả thèm chóng chán, được mới nới cũ. Chớ
có dại mà tin vào chúng nó! – Hà nói xen vào, rồi dùng con dao bổ trái lê thành
những miếng nhỏ, bày ra đĩa. Tuy chưa hẳn đã đồng tình với lối sống của Vân,
nhưng từ khi ly hôn Hà vốn đã không còn thiện cảm với đàn ông. Từ chỗ ghét cay
ghét đắng ông chồng tệ bạc của mình mà thành ra ghét lây tất cả giống đàn ông
trên đời.
Đứa
bé được mẹ cho ăn mấy miếng lê xong, cầm đồ chơi chạy vào một góc phòng, tỉ mẩn
bày ra chơi một mình.
Vân
kéo váy dịch vào, nhường chỗ cho Kiều Loan ngồi vào trên giường. Ba người vừa
ăn hoa quả, vừa chuyện trò thủ thỉ với nhau. Từ khi làm việc chung ở đây, họ vẫn
coi nhau như chị em trong cùng một gia đình vậy.
Hà
duỗi thẳng chân, ngồi tựa lưng vào tường một cách thoải mái, bức tường được dán
bằng một loại giấy in hình những chùm nho chín mọng. Vẻ mặt đầy tức tối, cô nàng
bắt đầu nói, giọng chì chiết như bà cô bên chồng:
-
Thằng chồng tao trước đây vốn là chúa ích kỷ và vô trách nhiệm đấy nhé. Nó thường
xuyên nhậu nhẹt về khuya, bỏ mặc nhà cửa và con cái cho một mình vợ trông nom. Đã
thế lại còn bồ bịch lung tung nữa. Mình nói thì nó liền thượng cẳng chân hạ cẳng
tay mà chẳng chút kiêng dè gì cả. Thiếu mỗi nước nó gọi vợ là con đầy tớ nữa
thôi đấy. Chẳng chồng thì chớ, bà đây thì xin vái cả nón!
Vân
phá lên cười, mặt đỏ ửng, hai con mắt sáng lên long lanh.
-
Còn chuyện này nữa – Vân nuốt vội miếng táo, nói tiếp, bàn tay phải đặt lên cái
vạt váy màu thiên thanh – Cách đây mấy năm, ở quê tớ cũng xảy ra một câu chuyện
thảm lắm. Số là có một cô gái mới tròn mười bảy tuổi, yêu lầm phải anh chàng đã
có vợ. Anh ta là kỹ sư xây dựng, ở dưới xuôi lên xây cây cầu gần nhà cô gái. Thấy
anh chàng lịch lãm, học thức, cô gái phải lòng rồi yêu mê yêu mệt. Nhưng rồi cả
cô ta và gia đình đều bị anh ta cho xơi một quả lừa nhớ đời. Thì ra anh chàng
đã có vợ ở quê, nhưng nói dối là chưa có. Khi cô gái phát hiện ra sự thật này
thì đã mang thai mấy tháng. Cô nàng đòi cưới nhưng anh ta nào có chịu, lại còn
tìm cách lẩn tránh. Đang có vợ thì cưới xin cái nổi gì nữa!...Quá uất ức, lại xấu
hổ vì bị làng xóm chê cười chuyện có chửa, cô nàng nghĩ quẩn rồi gieo mình xuống
sông tự vẫn. Người ta phải chèo thuyền, chăng lưới, mất một ngày một đêm người
ta mới tìm được xác của cô. Khi cái xác được đưa lên bờ, vẻ mặt thiêm thiếp như
một nàng tiên đang nằm ngủ. Ai nhìn cũng thương tiếc và không cầm được nước mắt.
Cô nàng xinh đến là xinh, cứ gọi là nhất vùng…
Cả
ba người ngồi lặng đi vài giây vì thương cảm. Dường như Vân và Hà đang cố thuyết
phục Kiều Loan tin theo cái triết lý của họ. Kiều Loan hiểu điều đó, và nàng cúi
đầu, im lặng, cố thủ trong thế giới của riêng mình như một con rùa rụt cổ vào
trong lớp vỏ của cái mai cứng cáp. Nàng không nghĩ như họ, vì trái tim trong
sáng và giản đơn của nàng luôn tin rằng ở trên đời vẫn có một thứ tình yêu đích
thực. Đối với nàng, tình yêu là sự chung thủy, là tuyệt đối, mà ở đó hai người sẽ
hy sinh tất cả vì nhau, coi nhau là cả thế giới. Và từng phút từng giây, nàng vẫn
cố gắng chứng minh để cho họ thấy mình mới là người đúng đắn.
-
Tôi nghĩ đàn ông cũng có người này người kia. Không phải ai cũng tệ bạc như vậy
cả đâu?...- Sau cùng Kiều Loan cũng rụt rè nêu lên chính kiến của mình.
Hà
liếc nhìn Kiều Loan, rồi nhe những cái răng nhỏ, đều và nhọn như răng chuột, nói
một cách nhạo báng:
-
Thế cô tưởng anh chàng Hải Dương kia yêu cô thật lòng hay sao? Tỉnh lại đi cô
nàng ơi! Người ta học đại học, lại có bằng cấp, trình độ. Còn cô, một cô bé bán
cà phê, học hành thì chẳng đến nơi đến chốn. Cô tưởng rằng anh ta sẽ cưới cô đấy
chắc? Rồi hai người sẽ sống ra sao, khi mà trình độ và hoàn cảnh khác nhau như
thế? Có thể anh ta tìm đến với cô chỉ vì nhan sắc, hoặc bất quá cũng chỉ là một
thứ tình cảm thoáng qua mà thôi!...
-
Có lẽ nào lại như thế!?...- Kiều Loan chống chế một cách yếu ớt, nước mắt chỉ
chực trào ra.
Vân
hất nhẹ mái tóc ra phía sau, vẻ sành sỏi:
-
Cho dù anh ta có yêu cô thật, thì thử hỏi những người trong gia đình anh ta có
đồng ý hay không? Sẽ chẳng có chuyện cổ tích giữa đời thường đâu cô nàng ạ. Nói
chung là nhiều sóng gió lắm. Gái này đã chứng kiến nhiều rồi!...
Kiều
Loan muốn tìm một lý lẽ nào đó thật cứng rắn để bẽ gãy những quan điểm của họ,
nhưng rồi nàng cảm thấy bất lực. Nàng không muốn tin lời họ, nhưng những gì họ
nói ra không phải là không có lý. Dù muốn hay không, những lời nói của họ cũng giống
như những con sóng dồn dập, từng chút một, chút một làm xói mòn cái phòng tuyến
vốn đã mong manh trong con người nàng.
Đứa
bé chơi chán đã nằm ngủ, hai tay vẫn ôm khư khư con búp bê bằng bông vào lòng. Mắt
nó nhắm nghiền, hai cánh mũi nhỏ xíu phập phồng như hai cánh hoa bị gió thổi rung
rinh. Thấy đã khuya, Hà vội bế con đi về phòng nghỉ. Đứa bé vẫn ngủ ngon lành,
đầu ngật vào một bên vai mẹ mà chẳng hay biết chuyện gì đang xẩy ra với mình.
Vân
theo ngay phía sau Hà, đi ra để chốt cửa. Bên ngoài tiếng mưa cũng đã bắt đầu
ngớt, không gian yên ắng lạ thường. Qua khung cửa kính, ánh sáng từ cái bóng
đèn cao áp lọt vào tạo thành một vệt vàng vàng in rõ trên bức tường như hình một
bông hoa cẩm chướng. Lúc quay trở vào, Vân thấy Kiều Loan đang buông màn, hình
như nàng đang quay mặt vào trong màn, thút thít khóc.
-
Ơ! Cậu khóc đấy à? – Vân tiến lại gần, ngạc nhiên hỏi.
-
Tôi có khóc đâu! – Kiều Loan lấy tay quệt nước mắt, nói dối một cách vụng về.
-
Lúc nãy là bọn tớ chỉ đùa vậy thôi. Cũng là để cho cậu biết phải quấy để mà định
liệu. Cậu đừng có chấp làm gì! – Vân dịu giọng, an ủi.
-
Tôi chẳng có gì mà chấp cả. Hai người nói đúng mà!
-
Phải coi nhẹ cái cuộc đời này đi thì mới dễ sống cô nàng ạ. Cứ sâu sắc để bụng,
rồi tự dằn vặt mình như cô thì chỉ có khổ thôi. Sẽ chẳng ai thương mình bằng
mình đâu!
Thấy
Kiều Loan vẫn đứng im mà không nói gì, Vân đặt nhẹ tay lên vai cô bạn cùng
phòng, lay lay:
-
Nói vậy thôi. Chứ tao thấy anh chàng Hải Dương kia cũng là người tốt đấy. Chúc
cho hai người có được hạnh phúc như ý nhé!... Thôi, rửa mặt rồi đi nghỉ! Sáng
mai còn bán hàng!…
Từ
trước tới nay, mối quan hệ giữa Vân và Kiều Loan vẫn luôn thẳng thắn và thân mật
như thế. Và hai người con gái có tính nết hoàn toàn trái ngược ấy lại vẫn có thể
sống hòa hợp, vẫn yêu thương và đùm bọc lẫn nhau giữa cuộc sống xô bồ nơi phố
thị phồn hoa.