Thứ Tư, 15 tháng 2, 2023

DUYÊN NỢ TRẦN AI (Chương XVII)

 


Hải Dương mở bừng mắt tỉnh giấc. Tiếng máy trộn bê tông ồn ào của một công trường xây dựng gần đó đã đánh thức chàng dậy. Nhưng chàng vẫn nằm trên giường thêm một lúc nữa, vừa thư giãn, vừa lắng tai nghe một cách thích thú những âm thanh của cuộc sống từ ngoài kia vọng vào. Tiếng bước chân và tiếng trò chuyện lao xao trước ngõ. Tiếng rao đều đều như hát của người bán hàng rong đi qua. Tiếng chó sủa ông ổng từ bên nhà ông Hồng hàng xóm. Đã gần 8 giờ sáng, anh đưa tay dụi mắt, chợt nhớ bữa nay là chủ nhật. Cánh cửa ra vào chỉ khép hờ, Long đã đi từ sáng. Bữa nay lớp Long đá bóng. vốn là một chân tiền đạo không thể thay thế của lớp, cho nên cậu ta phải có mặt. Khi tất cả những ý thức đã quay trở lại và định hình rõ nét trong đầu, Hải Dương ngồi dậy, chàng thỏng hai chân xuống giường xỏ dép rồi đi ra mở cửa.

DUYÊN NỢ TRẦN AI (Chương XVI)

 


Những khi quán vắng khách, Kiều Loan thường ngồi ở quày, vẩn vơ nhìn sang công ty may đối diện phía bên kia đường. Nàng ngồi hằng giờ như vậy, chống cằm lặng im, và cứ thế để mặc cho những dòng suy nghĩ chạy lan man trong đầu như một chú ngựa hoang. Những hình ảnh đó hằng ngày vẫn lặp lại, phơi bày ra trước mắt, và đã trở nên rất đỗi quen thuộc đối với nàng. Cái hàng rào bằng bê tông màu xam xám, chạy dài miên man như một đoàn tàu hỏa. Hai cánh cổng sắt to và rỉ rét án ngữ ngay phía trước công ty, gần như lúc nào cũng đóng im ỉm. Cái bốt trực màu vàng ở cạnh cổng ra vào, cửa mở toang ra các hướng. Bên trong bốt, người bảo vệ già đầu tóc bạc phơ ngồi im như pho tượng, lặng lẽ đưa cặp mắt mờ đục quan sát ra xung quanh.

DUYÊN NỢ TRẦN AI (Chương XV)

 


Vào những ngày cuối tuần, Hải Dương và Kiều Loan thường đưa nhau về vùng ngoại ô để trốn tránh cái đông đúc, ồn ào của phố xá. Trong cái không gian của miền quê yên ả, đôi tình nhân cùng nhau tận hưởng những phút giây ngọt ngào của hạnh phúc lứa đôi. Khi thì họ nắm tay nhau dạo chơi trên những cánh đồng đầy hoa, lúc lại tự tình với nhau bên dòng sông thơ mộng rợp bóng cây xanh. Cũng có khi nơi quán dạo bên đường, vừa thưởng thức những món ăn dân dã họ vừa cùng nhau ngắm nhìn cuộc sống lặng trôi.

DUYÊN NỢ TRẦN AI (Chương XIV)

 


Sau khi nhờ Hà làm hộ công việc ở quán cà phê, Kiều Loan quyết định sẽ về nhà mình ít hôm. Nàng đi một mình, muốn xa Hải Dương một thời gian ngắn để có thể nhìn nhận mối tình từ một không gian và góc nhìn khác. Nàng hiểu rằng, chỉ có như vậy thì mình mới có được một sự cảm nhận rõ ràng hơn, lắng nghe được những rung động sâu xa hơn phát ra tự đáy lòng. Giống như một sự tự thử thách, nó giúp người ta có thể hiểu rõ bản thân của con người mình hơn.

Về đến nhà, nàng nghỉ ngơi một hôm. Hôm sau, khi trời hãy còn tờ mờ sáng, nàng đã khăn gói tìm đến nhà ông Mo trong vùng, vốn nổi tiếng xưa nay với việc làm bùa yêu. Ngày trước nàng cũng đã từng nghe những người lớn tuổi kháo nhau về ông thầy Mo này, và nghe nói ông ta ở bản Cáy. Tuy chưa tường tận và chắc chắn lắm về câu chuyện huyễn hoặc đó, nhưng với mong muốn giữ mãi tình yêu cho riêng mình, nàng đã quyết tâm thực hiện ý định mà nàng nung nấu lâu nay. Trước đó nàng đã mua một đôi vòng mã não màu xanh giống hệt nhau, sau đó tìm đến thợ khắc, nhờ họ khắc dòng chữ “HD – KL” – Vốn là những ký tự viết tắt tên nàng và tên anh lên mỗi chiếc vòng. Ngoài ra, còn khắc thêm hình hai trái tim lồng vào nhau bên cạnh nữa. Sau khi khắc xong, hai chiếc vòng nhìn giống hệt nhau, nom như một cặp song sinh. Nàng muốn nhờ thầy Mo làm phép cho hai chiếc vòng, để mối tình của họ được chung thủy, mãi mãi gắn kết với nhau. Nàng mang theo một cái túi vải nhỏ, mua sắm lễ vật và để đôi vòng của mình vào đó.